….cảnh vợ chồng già sung sướng. Tất cả nghệ
thuật của hôn nhân là làm sao chuyển từ tình yêu qua tình thân hữu mà
vẫn không hy sinh tình yêu. Điều đó không phải là không làm được…”cái
mặt hàng đẹp đẽ, thêu rực rỡ có một lớp lót đợn giản hơn,
rất mịn, màu rất hiếm tới nỗi người ta gần như thích hang lót hơn là
hàng phủ ngoài”…điểm trội hơn cả là họ hoàn toàn tin nhau vì hoàn toàn
hiểu biết nhau, âu yếm nhau, săn sóc nhau từng chút và đoán được phản
ứng của nhau.
Trong những gia đình như vậy, không khi nào có sự buồn
chán. Người chồng thích trò chuyện với vợ hơn là với một người đàn bà
khác trẻ hơn, đẹp hơn, ngược lại cũng vậy. Tại sao? Tại mỗi người biết
rõ người kia thích cái gì, tại cả hai có những thị hiếu như nhau, nên
câu chuyện của họ không bao giờ tàn, nhạt. Giờ họ đi dạo mát bây giờ
cũng quí như những cuộc hò hẹn hồi họ sắp cưới nhau. Họ biết rằng bạn
trăm năm của mình chẳng những hiểu mình mà còn đoán được ý mình nữa.
Cùng một lúc họ nghĩ tới cùng một ý. Người kia đau khổ về tinh thần thì
người này quặn ruột, nhói tim. Thật là sướng tuyệt mà gặp được một người
đàn ông ( hay người đàn bà) không bao giờ làm mình thất vọng, không khi
nào bỏ mình…(Thư Gởi Người Đàn Bà Không Quen Biết, Andre Mourois,
Nguyễn Hiến Lê dịch)
****Ngày Tình Nhân, nàng vô tình đọc được đoạn này…cho ngày Tình Nhân...